MẸ ƠI !
Chiều nay chợt nhớ thời gian
Qua đi để lại hành trang học trò
Thương sao bao nỗi buồn lo
Ca dao đời mẹ, cánh cò quạnh hiu
Mái đầu sương điểm muối tiêu
Đường đời lặn lội thêm nhiều vết nhăn .
Xa quê nỗi nhớ triệu ngăn
Trái cà, quả ớt tảo tần cho con
Tuổi thơ lưng ấm giấc tròn
Con vào đại học mẹ còn lo thêm .
Ở nhà canh cá ngọt nêm
Xứ người đất lạ biết tìm hương quê
Trái mùa còn đó xum xuê
Mẹ chờ đầu ngỏ, con về kịp ngon
“Bây giờ con khỏe không con ?”
Vẳng lời mẹ gọi lệ còn đọng mi
Hiên chiều gác trọ thầm thì
Công cha, nghĩa mẹ sánh gì hơn non
Trang thư mẹ viết vẫn còn
Sai câu, thiếu chữ – con héo mòn ruột gan
Mẹ ơi ! Con muốn hét vang
Cho hkông gian rộng, cho tan nhọc nhằn
Để đời mẹ bớt nếp nhăn
Con về bên mẹ với bằng ước mơ
Thời gian xin hãy đứng chờ
Cho con bên mẹ : Bến – Bờ ngàn năm …
***
Một thời để nhớ !
Tuổi thơ vui nhất trên đồng
Ô môi, me nước, tắm sông tuyệt vời
Giữa dòng hái lục bình chơi
Khu vườn, bãi rạ – một thời ta yêu !!!!!!!
Mãi lo đổ dế quên chiều
Vui cùng trang lứa thả diều tranh đua
Chân trần rong rủi ngày mùa
Đào hang bắt chuột nắng trưa khét người.
Lao vào trận giả mà chơi
Cầm cờ chăn vịt nhớ thời cổ xưa
Leo cây ong đánh chưa vừa
Còn chơi trò nghịch trộm dưa leo người.
Lũ về bè chuối cùng bơi
Lên đồng hái ấu, cảm rồi mẹ lo.
Rủ nhau đi móc củ co
Hái bông điên điển chấm mắm kho hết lời.
Tuổi thơ xa tận chân trời
Thời gian đâu dễ đổi dời nhớ nhung!
Trở về tháng ba
Tuổi thơ nào quên mất tháng ba
Vùng đất trống vẫn thơm mùi rạ
Cây rơm ngày mùa thú vui chưa đã
Lũ trẻ ôm đồm quấn thổi kèn la.
Tàu lá chuối mái nhà che tạm,
Đám cưới nghèo, mấy đứa cùng chơi.
Với tuổi thơ quên lời mẹ dặn
Để chiều về cảm nặng mẹ lo.
Vẫn chưa đủ, bày trò đá dế
Bắt cánh diều đem để lưng không,
Chiều tắm sông chia đều ném đất
Cả đám cười đậm chất vô tư.
Tháng ba ư ? Lại hỏi từ niềm nhớ,
Nay lớn rồi òa vỡ kí ức xưa.
Cô dâu nhỏ cũng vừa đi ngày đó,
Có trở về hay quên bỏ tháng ba.
***
– Bùi Thanh Tâm –
(Giáo viên Trường THCS Trương Công Thận
– xã Mỹ Hiệp, huyện Chợ Mới, tỉnh An Giang)