TÌM BẠN
Bóng mặt trời trầm mặc bước qua Thánh giá
Bóng người dìu nhau tìm bạn cuối chiều
Tìm lại nụ cười ba mươi năm rơi đâu mất
Neo lại lòng người niềm thương nhớ xa xôi
Người tìm ngôi mộ lặng lẽ bên bờ cỏ nhỏ nhoi
Dấu những thanh âm chuông rớt vội một ngày sắp tắt
Mặt trời không thể dìu nỗi buồn ra khỏi lòng người được
Nên cứ nhớ hoài dù chỉ gặp một lần thôi
Người bạn ba mươi năm hội ngộ bằng một nụ cười
Người đi hiu hắt, người nằm hiu hắt
Hắt xuống nền gạch hoa cương nỗi niềm rất thật
Thánh giá lặng nhìn dìu nỗi nhớ gặp lại nhau.
***
GIÓ CÓ NÓI GÌ ĐÂU
Hôm qua mẹ về ngang chỗ con
Mẹ cố nhìn quanh mà vẫn không tìm được con, dẫu con chỉ là một hình hài gió
Phía chân mây vọng lại một tiếng người rất nhỏ
Tan mắt nắng chiều trên những tháp phố xa xôi
Đứng nơi này thấy thăm thẳm đơn côi
Người đến với nhau phải chăng là nợ, là duyên, là ý trời sắp đặt?
Có nhiều lúc lạc giữa biển người chất ngất
Thảng thốt dưới chân mình còn có một sinh linh…
Những cơn gió đến rồi đi như vô tình
Những vết chân chim đã được phủ lên đầy những tờ lịch cũ
Đứng lại nơi này nghe tiếng kim đồng hồ rơi buồn ủ rũ
Mình đã thuộc lòng và làm bạn với những nỗi đau?
Tí ơi! Con đang ở nơi nào?
“Con đến từ hư vô nên trở về với hư vô, con đã tan thành mây thành gió
Một hạt sương cũng đủ làm lạnh thêm ngọn cỏ
Người đứng lại nơi này đừng khóc, đừng buồn… gió có nói gì đâu?”
Gió có nói gì đâu…
***
VỚI CHỊ
Phương trời tây sáng chói ánh qua mây
Chị bỏ mặc nước mắt, gốc tre, theo xe lên phố
Chiều ngó khói nhà máy xô nhau ngỡ khói đồng ngồ ngộ
Đỏ mắt tìm rơm chập chờn đáy mắt lưng trời
Tờ tiền như mây, mơ ước phấp phới bay
Nhà cột tre mọt ăn rụt rè con trốt hốt
Nước ngập mả cha xót thương một nắm tàn xương cốt
Tờ tiền đập cánh bay về phía cuối chân trời
Chị quày quả tuổi đôi mươi không nói nên lời
Phố không thương chị đi theo tiếng gió
Mấy năm nhọc nhằn đổi thời xanh bên đó
Tờ tiền nằm ở trong tay đắp lại mồ mả, nền nhà
Ngày nhận chị về không nắng gió, không hoa
Em ôm chị đặt kề cha nghe bốn bề gió lộng
Phía trời tây không phải không có sóng
Những đám mây làm sao chở hết những vui buồn…
***
– Lê Quang Trạng –
(Sv Đại Học An Giang)